YMCONLINE.COM – Năm nhất đối với Hoàng quả thực là một quãng trầm dài đầy mệt mỏi. Sự thực rằng niềm tin của cậu vào câu nói thi đại học xong nhàn lắm là hơi quá mạnh mẽ một chút, vậy nên sự khắc nghiệt của môi trường mới này làm cậu quá tải từng ngày một. Bài kiểm tra thì ngày càng dồn dập, còn những điều khiến cậu phải để tâm cũng dồn dập đưa cậu vào guồng quay theo. Như một cánh diều đứng giữa mây cao gió mạnh, đưa đẩy chẳng biết sao mình vẫn trụ trên trời, nhưng cũng chẳng biết sẽ bay được tới đâu.
chương 1: lạc
Hoàng chẳng biết, hoặc chẳng nhớ lí do tại sao cậu lại đăng ký tham gia chương trình tình nguyện hè lần này.
Nắng giữa hè chiếu chói chang qua tấm cửa kính chiếc xe. Ánh nắng mân mê, âu yếm lấy mặt Hoàng nhẹ với hơi ấm của mình. Nhìn xung quanh, dần dần khung cảnh được bao quanh bởi những ngọn núi đá vôi xanh màu cây lá. Chẳng còn là rừng bê tông của những tòa nhà chọc trời, giờ chuyến xe đang lướt tới nơi rừng của cây cỏ.
Xung quanh sao mọi người ồn ào quá. Thức dậy sau giấc ngủ ngắn trên xe, dường như ai cũng có bầu bạn để trò chuyện. Hoàng trên chuyến xe tình nguyện từ một câu lạc bộ khác với hầu hết mọi người trên, vậy nên cậu cũng khá ngập ngừng bắt chuyện với mọi người. Mà cũng chẳng để làm gì, đến lúc cần gì gọi nhau biết cái tên chắc là cũng đủ rồi. Chắc gì đến lúc về mọi người đã nhớ mình là ai.
Năm nhất đối với Hoàng quả thực là một quãng trầm dài đầy mệt mỏi. Sự thực rằng niềm tin của cậu vào câu nói thi đại học xong nhàn lắm là hơi quá mạnh mẽ một chút, vậy nên sự khắc nghiệt của môi trường mới này làm cậu quá tải từng ngày một. Bài kiểm tra thì ngày càng dồn dập, còn những điều khiến cậu phải để tâm cũng dồn dập đưa cậu vào guồng quay theo. Như một cánh diều đứng giữa mây cao gió mạnh, đưa đẩy chẳng biết sao mình vẫn trụ trên trời, nhưng cũng chẳng biết sẽ bay được tới đâu.
– Ê bật bài khác đi!
– Này lên đấy có wifi không nhỉ ? Thấy hôm trước có đứa hỏi mà chưa thấy ai trả lời.
– Ai thấy cái tai nghe của tao rơi đâu không? Xem dưới chân xem nào.
Ồn ào. Náo nhiệt. Hào hứng. Những cái mà cậu đáng lẽ ra nên cảm thấy, nhưng lại không.
***
Điều làm Hoàng cảm thấy thoải mái nhất nơi Lạng Sơn này chính là sự tự do. Tất nhiên vẫn là trong khuôn khổ của một tập thể hơn 20 người nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với bốn bức tường bao quanh căn phòng ngủ bừa bộn và nóng nực tại Hà Nội.
Thời tiết khu vực của đoàn tình nguyện đúng như miêu tả về người con gái “sáng nắng chiều mưa”. Đó là những buổi sáng nắng chiếu rực trời đất, và những cơn mưa cuối chiều dữ dội rồi lại thôi, để lại màn đêm mát mẻ đôi khi lạnh lẽo miền núi cao. Nếu đứa nào thức đêm đủ muộn rồi ra ngoài nhìn lên dãy núi nhỏ ngay trước mắt, sẽ được chào đón bởi tấm màn sương đêm mờ mờ.

Các bạn đồng hành cùng Hoàng trong chuyến đi vẫn đầy năng lượng và hoạt bát, cho dù vừa trải qua gáo nước lạnh với lượng côn trùng, đặc biệt là gián nhiều bất ngờ.
– Á MÀY ƠI RA ĐẬP HỘ TAO CON GIÁN VỚI SKSKSKKS!!!
*pép
Chắc đó là con gián thứ năm thằng Linh phải đập trong ngày hôm nay rồi mất. Cái bất tiện của việc đoàn có nhiều con gái là hầu hết đều không thoải mái với gián.
Những buổi đầu tham gia hoạt động tình nguyện khá … ổn, Hoàng nghĩ vậy. Cậu chủ yếu chỉ làm các hoạt động chân tay hay quét dọn nên cũng không có nhiều vấn đề lắm. Nhưng vẫn là cảm giác đó đeo bám lấy Hoàng suốt những buổi hoạt động. Ừ thì cậu cũng có góp chuyện qua loa một hai câu gì đó để mọi người biết là cậu vẫn tồn tại và cũng có chuyện để kể để nói, nhưng bằng ấy thì có đủ không, thì Hoàng không rõ.
– Này, sao mà thẫn thờ thế? – Trang hỏi Hoàng, dù cho có lẽ Trang không phải người đầu tiên nhận ra Hoàng đang có vẻ không được ổn lắm.
– À … đang lo về Hà Nội thì khi nào đăng ký tín chỉ. Trường chả hướng dẫn gì nên hơi lo tí. Không sao đâu. – dứt câu Hoàng quay đi tiếp tục nhặt rau chuẩn bị bữa tối. Đoàn tình nguyện của Hoàng có xoay tua những người nấu ăn và hôm nay thì cậu trong đội bếp.
***
– Cái thằng trẻ trâu.
Đó là lúc Hoàng vẫn mở cửa với thế giới. Cậu vẫn còn muốn thể hiện bản thân nhiều chút. Nhảy nhót một ít, vui đùa một ít.
– Ê hát như *** ý mày đừng hát nữa.
Đó là lúc Hoàng bắt đầu hạ bé giọng của mình xuống. Hóa ra hay hát thì không ai chào đón cả.
– Tớ nghĩ chúng mình nên dừng lại ở đây.
Từ bao giờ Hoàng sợ tổn thương nhiều thế?
Cậu muốn … được để yên. Chỉ đơn giản vậy thôi. Sống một cuộc đời ở nơi không ai tìm được tới, xa khỏi sân khấu của vở kịch lớn ngoài kia. Những suy nghĩ miên man hòa cùng tiếng muỗi vo vè, tiếng ve kêu và giọng thì thầm đứa nào đó ngoài xích đu ru cậu từ từ rơi vào giấc ngủ.
Một ngôi sao băng bay ngang qua.
***
Khi mà người ta đi lạc, họ sẽ cố gắng ép cho bản năng của mình tìm một lối thoát. Một số thì tìm được lối ra, một số thì lạc sâu hơn. Một số thì không nhận ra là họ đã đi lạc từ bao giờ.
Con Huyền là đứa đầu tiên mất tích. Nhưng dường như không ai nhận ra cả, trừ Hoàng. Buổi sáng với cơn mưa lách tách pha chút gió lạnh khiến hoạt động của buổi hôm đó bị chững lại. Chương trình tình nguyện mới chưa hết được một nửa.
– Có ai thấy con Huyền đâu không? Hôm qua nó cầm cái xịt muỗi của tao xong để đâu rồi ý nhỉ? – Hoàng cất tiếng hỏi
– Huyền nào? Đoàn làm gì có ai tên Huyền? Hiền á?
– Không. Huyền ý, Huyền tóc đỏ đỏ cam cam nâu nâu ý?
– Lời thì thầm của đá à bạn ơi? Tối qua ngủ lúc mấy giờ đó?
Hoàng đơ mặt ra.
– Đoàn mình có bao nhiêu người nhỉ?
– 22
Hôm qua là 23. Hoàng nhớ chắc chắn là như vậy. Đây là một trò đùa tập thể à? Ai đó quyết định hôm nay là cá tháng tư đặc biệt đối với Hoàng sao? Cậu thề nếu đây là trò đùa nào đó liên quan đến kiểu mấy thứ như Truth or Dare thì … thì thực ra chắc cậu cũng chỉ biết cười trừ cho qua. Nhưng giọng điệu nghiêm túc của câu trả lời khiến cho Hoàng cảm thấy bất an. Có gì đó không ổn với sự biến mất kì lạ này của con Huyền. Hoặc là Hoàng đãng trí thật, hoặc …
Trời hôm nay tối hơn mọi hôm. Không phải tại cơn mưa ngoài kia, có một thứ gì đó khác đang hút lấy ánh mặt trời, như một con ma cà rồng vậy. Màu sắc xung quanh của vạn vật nhợt nhạt đi hơn một chút, âm thanh xung quanh như một cái loa hỏng, rè đi một chút, không nhiều nhưng đủ để nhận ra.
– Quỳnh nào cơ?
– Thằng … Toàn, Toàn nào?
– Hiền á? Hiền … làm gì có Hiền nào? Hoặc mày nhầm sang Huyền, mà đoàn cũng làm gì có ai tên Huyền?
– Đoàn có mỗi 15 người thôi mà?
Hoàng trở về địa điểm tập kết của Đoàn sau ngày làm việc chỉ để thấy dường như chẳng có bóng người nào ở nhà. Con số thành viên đoàn tình nguyện giảm từ 23 xuống còn có 15 người chỉ trong một buổi chiều. Bằng một cách nào đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như một ngày bình thường, như thể ngay từ đầu nó đã luôn là như vậy. Khung cảnh ăn uống bữa tối vẫn diễn ra đầy tiếng nói chuyện và cười đùa, nhưng bữa tối này Hoàng không gắp được miếng nào vì cảm giác run rẩy, lạnh ngắt đang chạy dọc sống lưng cậu. Có điều gì đó không ổn.
Ngồi trong một góc phòng, mắt mở thao láo, Hoàng quyết định thức trắng đêm nay để chắc chắn rằng mình không bị vấn đề gì về thần kinh. Gật gà gật gù, cậu cố gắng giữ đôi mắt mình mở trong khi các bạn đang nhắm mắt. Sự im lặng của màn đêm và cơn mệt mỏi dần dần bắt đầu tóm được Hoàng rồi đánh gục cậu từng chút từng chút. Sao đêm nay tiếng ve im bặt vậy?
***
Hoàng thức dậy trong căn phòng không bóng người.
Bỏ cả việc rửa mặt và đánh răng, cậu phi thẳng ra khỏi phòng, xỏ nhanh đôi dép của mình, đôi dép duy nhất trước cửa phòng để đi tìm mọi người.
Nhà bếp trống rỗng. Nhà vệ sinh không ai. Ngoài sân lại càng không.
Chạy thẳng về phía nhà văn hóa thôn, nơi đoàn tình nguyện sử dụng làm vị trí tổ chức hoạt động hè cho các em nhỏ, cậu cũng chẳng tìm được ai hết. Và đường phố cũng không một bóng người. Tiệm tạp hóa mở cửa nhưng không ai trông coi, cũng như chẳng có khách hàng nào đứng trong. Dưới đồng lúa không ai cấy hay gặt.
Trời nắng nhưng chẳng thấy nóng chút nào. Hoàng đứng nghe. Trong cơn hoảng sợ và run rẩy, cậu nghe tiếng của sự im lặng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chin péo