YMCONLINE.COM – Chắc hẳn các K55 đều đã được nghe kể rất nhiều về huyền thoại vịt quay, mì tôm đêm, về bóng sọt, ma sói, UNO, về móc cống và rất nhiều thứ khác cộp mác Xuân Hòa. Nhưng nếu bạn là một người tò mò, ưa tìm hiểu về mọi ngóc ngách của Xuân Hòa thì bạn nhất định không thể bỏ qua huyền thoại bí ẩn về những “bóng ma”. Chuyện kể rằng…
Cô gái số 10
“Phòng của chị có 9 người. Lúc đi lấy quân phục (đã kiểm tra số lượng đủ 9 bộ quần áo, 9 mũ) nhưng khi mang về thì thừa 1 cái mũ. Lúc đó các chị mới trêu nhau đấy là “Cô gái số 10”. Chưa dừng lại ở đó, khi tập trung sinh hoạt vào buổi tối, Trung đội trưởng kiểm tra quân số, lớp chị chỉ có 39 người nhưng đếm đi đếm lại 3 lần vẫn 40 người. Không hiểu sao? Lại là cô gái số 10?

Buổi tối các chị chơi bài, bộ bài thiếu mất quân Q dô nên sang mượn phòng bên cạnh. Không hiểu sao bên đó cũng thiếu mấy con Q dô nên mượn 1 con Q khác về (bích hay nhép thì không nhớ rõ) và viết vào con Q đó là Q dô (có đánh dấu bằng bút). Chơi ván đầu tiên có 51 quân, thiếu Q sang mượn Q về là đủ. Chơi ván thứ 2 có 52 quân, coi như đủ. Nhưng chơi đến ván thứ 3 thì 53 quân, thừa 1 con. Quân bài thừa đó chính là con Q dô chuẩn, không đánh dấu. Lại là cô gái số 10?
Từ đó cả phòng chị sợ quá không dám trêu đùa nhắc đến tên “cô gái số 10” nữa. Sau khi đi Xuân Hòa về bạn chị mới dám kể lại cho cả phòng biết. Đôi chút về bạn chị: chị A này dậy sớm nhất phòng, hay đi tập nhảy vào buổi sáng. Hiển nhiên dạy sớm tập nhảy thì đi 1 mình và cần vệ sinh cá nhân đúng không? Chị ấy kể vs cả phòng là: Tao mơ thấy mình dạy đi tập nhảy. Lúc vào nhà vệ sinh thì gặp một em bé, nhìn rõ mặt luôn. Em bé ấy hỏi chị là ai? Chị đi đâu?”
Âm thanh bí ẩn lúc nửa đêm
“Hồi lớp tiên tiến đi năm ngoái, có chị đeo tai nghe nằm một mình, cứ lẩm bẩm gì ấy. Mọi người trong phòng bảo: “Ê mày nói bé thôi không thầy kiểm tra”. Nhưng chị ấy không nghe vẫn cứ lảm bẩm. Xong mọi người khều khều chị ấy mới bỏ tai nghe ra.
– Mày nói gì thế?
– Tao có nói gì đâu nãy giờ nằm im nghe nhạc mà.”
Nghe đến đây, không ai còn nằm im trên giường mình được nữa…

Hay như câu chuyên về tiếng khóc trước ngày rời Xuân Hòa được kể lại bằng giọng điệu rùng rợn: “Đêm ấy chị nghe thấy có đứa trong phòng khóc, lúc hỏi thì bọn nó đều bảo không. Có chị A nằm một góc, hôm trước gặp chuyện buồn nên mọi người đều nghĩ là nó. Ai ngờ lúc quay sang định ôm thì nó đang nằm im ngủ. Sáng hôm sau dậy cũng không mắt đứa nào bị sưng cả. Không ai biết tiếng khóc ấy từ đâu…”
“Giữa không gian tĩnh lặng của đêm khuya, phát ra tiếng cửa kẽo kẹt. Mở ra… Đóng vào… Dù ngoài trời không một gợn gió, lúc chị đi ra thì chẳng thấy ai…”
Cơn gió kì quái
“Tối hôm ấy chị phơi quần áo. Chị đang ngồi gấp quần áo ở giường, hướng mặt ra chỗ dây phơi thì thấy 2,3 bộ quần áo ở giữa tự nhiên lại bay bay nhẹ. Chị mới nghĩ: Quái, có gió đâu mà tự nhiên quần áo lại bay. Xong lại cúi xuống gấp tiếp. Bỗng dưng chị cảm thấy có bóng ai đó vụt qua. Ra lại không thấy ai. Chị là phòng cuối hành lang, đi qua cửa phòng chỉ thấy tường chắn. Trên đời làm gì có ai biết đi xuyên tường?”
Và nỗi “kinh hoàng” thực sự là…
Nửa đêm, hội chị em bạn dì đang ngồi tâm sự. Một đứa bật flash đi tìm WC. Lúc soi ra đến cửa, thấy thầy đang đứng…

Chắc thế đã đủ “kinh dị” cho bất cứ ai đã từng nghe về hình phạt ở Xuân Hòa phải không? Suy cho cùng, đâu cứ phải ma mới khiến lũ học trò giật mình thon thót.

Hư thực về chuyện ma Xuân Hòa vẫn luôn là một ẩn số, chỉ biết là lớp lớp sinh viên trở về, ai cũng mang theo những trải nghiệm đáng nhớ, những câu chuyện hài hước đắng cay xen lẫn hồi hộp, li kì. Cũng giống như bao huyền thoại khác, tất cả đều sẽ trở thành bản sắc riêng của Xuân Hòa, được lưu truyền qua các khóa: “Để tao kể mày nghe, Xuân Hòa là…”
Minh Khuyên